Thơ tình cho mùa cũ
Chút ấm êm chẳng níu nổi số trời...

 

Em vẫn thế vì mùa thu vẫn thế

Chỉ có anh tóc đã bạc nhiều rồi

Bông cúc xanh rùng mình trong đêm tối

Vườn nhà ai leo lét mảnh trăng rơi

 

Ta đã tìm nhau khi mùa thu đến muộn

Chút ấm êm chẳng níu nổi số trời

Cái lạnh đớn đau ném lại mùa thu cuối

Cũng chỉ là nông nổi với đông thôi

 

Thì vội vã cứ gửi thu vội vã

Những thương yêu chợt hữu hạn như đời

Khi nắng ấm của mùa đông đang tới

Giữ cho mình lỡ rét có phai phôi

 

Thì tiếc nuối cứ gửi thu tiếc nuối

Chẳng còn tuổi xanh nên cảm xúc nửa vời

Giấu đi yếu mềm ta không đánh đổi

Nên dại khờ đeo đuổi…tháng năm ơi.


21.12.2013
Nguyễn Bảo Giang