Dùng nhận thức của chính mình để đánh giá một sự việc, bởi mọi thứ trong thế giới này đều không hoàn hảo.
Dùng tấm lòng của chính mình để thấu hiểu người khác, điều mà con người ngày nay đang thiếu.
Dùng trái tim và mắt của mình đi soi người khác, thì những người này sẽ không đạt được điều họ muốn.
Chúng ta nhìn thấy một dây xích, mỗi người là một mắt xích trong đó.
Tâm là một cây cái cân, lo người trước lo mình.
Con người có sai lầm, mình cũng không hoàn hảo.
Trách người có khuyết điểm, bản thân cũng có chỗ thiếu xót.
Một mặt cứ ép người thái quá, sẽ không ép được người khác đi đến tuyệt lộ, mà sẽ làm cho chính mình không còn đường lui.
Mỗi ngày đều muốn xin chào sự soi xét!
Mắt cứ nhìn chằm chằm người là không nên, sẽ không thể làm cho người khác mất mặt, mà lại để cho mặt mình trở nên bẩn thỉu.
Tài năng của người là có hạn, trong lòng nên biết yêu mến tài năng và độ lượng.
Một người biết tha thứ, là đến từ việc dụng tâm đối xử tử tế với người khác.
Một người có hàm dưỡng, thể hiện ra từ sự viên dung trái tim người khác.
Một người tu là thể hiện ở việc hoàn thiện tâm của chính mình.
Con mắt có thể bao dung người khác, mới có thể khiến người khác bao dung mình.
Người hiểu được thế nào là tôn trọng người khác, thì năng lực của bản thân mới được người khác dùng đến.
Dùng tâm hòa ái đối xử với mọi người sẽ giúp môi trường xung quanh luôn hòa ái.
Không muốn mình phán xét người khác, thì không để tâm của mình vì người mà động.
Mỗi người là một cá thể độc lập, nên tôn trọng sự lựa chọn của mọi người.
Làm người tâm rộng như biển, không sợ hãi sự phong ba bão táp.
Tâm rộng có thể chấp nhận được rủi ro, biển rộng có thể bao quát một vùng rộng lớn.
Nếu như người có tâm thanh tịnh, sẽ không nghi ngờ người khác vô căn cứ.
Nếu người có ý chí như nước, sẽ không sợ những lời đồn đại.
Nếu người mà tĩnh lặng như nước, thì sẽ không động trong sự hỗn loạn.
Không tranh giành thiệt hơn, không phân biệt cao thấp, không sợ, không sợ.
San San