Mặt trời nhỏ, suốt thời gian qua chắc anh mệt mỏi vì em lắm phải không? Một con nhóc lúc nào cũng lẻo đẽo theo anh, chắc là anh thấy phiền lắm, đúng chứ? Em đã phải suy nghĩ rất nhiều về chuyện tình cảm giữa em và anh, nhiều lần rồi, nhưng em đều không thể buông tay anh được vì em sợ, sợ sẽ không bao giờ có lại được cảm giác yêu một người bằng tình cảm chân thành nữa, em sợ lắm... Nhưng hôm nay, em đã kiên cường lắm đấy, đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về chuyện này, và rồi em quyết định buông tay anh...
Mặt trời nhỏ, em biết là anh không quên lời hứa là sẽ trả lời em sau khi em hoàn thành chuyện học. Mấy hôm nay, em cứ chờ đợi mãi, chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng rồi em lại cảm thấy... anh không muốn trả lời em, mà là anh đang dùng khoảng cách để chứng minh câu trả lời của anh cho em thấy. Có phải em đã suy nghĩ nhiều quá rồi không? Nhưng dù sao thì em cũng đã quyết định rồi. Anh, đối với anh, em là gì? À, em chỉ là một đứa em gái thân thiết của anh. Thật ra là em chỉ là một đứa em gái thân thiết đối với anh, chứ không phải là cô em gái duy nhất.
Mặt trời nhỏ, anh có biết là trong một năm qua em đã sống như thế nào không? Cứ mãi trong chờ vào hộp tin nhắn trên facebook, cứ chờ đợi mãi cái chấm xanh của anh. Chúng ta không ở xa nhau, mà ngược lại ở rất gần nhau nhưng sao em cảm thấy chúng ta cứ như đang yêu xa vậy. Mà có phải là yêu đâu mà xa với gần. Trong một năm qua, em đã sống như một đứa nghiện facebook vậy, mà đâu phải vậy, em chỉ là đang chờ đợi tin nhắn từ người con trai em yêu thương.
Chúng ta không bận đến mức không thể nhau được, nhưng sao lại thế? Sao lại cái gì cũng bảo em nói qua facebook. Nói qua mạng xã hội, anh có nhìn thấy em không? Có hiểu được cảm giác của em không? Hay chỉ là, những lời nói vô tri đến đáng sợ. Chúng ta- Những con người đang chạy về phía thanh xuân của mình, đôi khi chúng ta đã vô tình bỏ quên nhau đâu đó trong mớ kí ức hỗn độn. Đừng nói là quên, khi anh chưa một lần nhớ về em...
Em- Một cô gái lúc nào cũng cho nhìn thấy là em đang ổn, em không ổn, em hoàn toàn không ổn. Em đã từng rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức em nghĩ sẽ không bao giờ em yếu đuối được nữa. Nhưng anh, đến cuối cùng em cũng chỉ là một đứa con gái thôi, vẫn cần có anh kề bên. Em đã không thể ngờ được em đã kiên cường đến mức sống một cách chờ đợi một người mà người đó không có gì chắc chắn trong suốt một năm. Em không hối hận, đến phút cuối cùng khi em chuẩn bị buông tay em vẫn không hối hận. Anh, người mà em yêu, người hoàn toàn xứng đáng với tình yêu của em trao cho.
Em đã từng năm hàng giờ liền trong phòng chỉ để suy nghĩ về anh, suy nghĩ về những ngày sắp tới, suy nghĩ về những ngày ở tương lai hai chúng ta có nhau. Em đã rất hạnh phúc, chỉ nghĩ về anh thôi cũng đã làm cho em hạnh phúc đến ngạt thở. Em thậm chí còn lẩm bẩm một mình về cái ngày em nghe câu trả lời của anh. Đã hạnh phúc biết bao. Câu trả lời... em muốn nghe, rất muốn nghe. Nhưng em sợ, sau khi nghe xong em lại trở nên yếu đuối một lần nữa. Em không cho phép mình yếu đuối, nhất là không thể để anh biết được sự yếu đuối của em.
Anh, những ngày sau này phải cố gắng thật nhiều đấy, em sẽ rất nhớ anh, em sẽ cố gắng chôn chặt tình cảm này và sống một cuộc sống nhàm chán của em thêm lần nữa. Em sẽ không thể chúc ngủ ngon anh nữa, vì em không cho phép em làm vậy, anh phải ngủ sớm, đừng thức khuya đó. Em sẽ không còn bên cạnh nhắc anh nữa đâu. Em thương anh, vì thương anh quá nhiều nên em đã phải mang rất nhiều đau khổ, cũng vì thương anh nên em mới quyết định buông tay. Hyungnim, em buông tay rồi, anh có thể đi...