Chồng là đất, vợ là hoa, đất cằn cỗi sao hoa tươi tốt cho được!
Người chồng tốt tựa như đất đen, thoạt nhìn chất phác tự nhiên, nhưng là người làm việc đến nơi đến chốn. Anh ta không nói lời “anh yêu em”, nhưng nhất định cần cù chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình.

Cô đã vô cùng xúc động và đồng ý lấy anh ta, năm đó, cô tròn 23 tuổi, là một trong những cô gái xinh đẹp nhất của thị trấn.

Sau khi kết hôn, bố mẹ cô không còn ở thị trấn nữa, cô ở cùng chồng và mẹ chồng.

Mẹ chồng luôn bắt bẻ cô hết cái này rồi cái khác, còn chồng lại luôn nói:“Đó là mẹ của anh, mẹ đã một mình nuôi anh khôn lớn, em phải hiếu kính với mẹ”. Cô cảm thấy rất tủi thân và oan ức.

Chồng cô rất ít khi ở nhà, anh ta rất thích chơi bài bạc, hàng ngày đều chơi đến nửa đêm rồi mới về nhà. Mọi việc trong nhà đều là một mình cô phải lo toan, cô rất mệt mỏi, sắc mặt đã kém đi rất nhiều so với trước đây. Thi thoảng, người chồng cũng chia sẻ cho cô một số việc nhà, nhưng khi ấy mẹ chồng cô lại nói: “Nó là do tôi cực khổ nuôi lớn, nó đã đi làm vất vả cả ngày, về nhà nghỉ ngơi chút mà cô còn bắt nó làm việc à? Cô bảo tôi phải làm thế nào đây?”.

Một năm sau, cô mang thai, mẹ chồng nói rằng bụng cô dạng nhọn nên thường nói “nhất định là sinh cháu đích tôn!”. Người chồng vẫn ra ngoài chơi bài như trước đây, nửa đêm mới về nhà rồi cũng vừa sờ bụng cô vừa nói: “con trai của bố!” rồi nằm xuống ngủ thiếp đi.

Cô bị nôn nghén, mất ngủ tra tấn hơn nửa năm, toàn thân sưng vù, mặt mày xanh xao, nhìn không còn giống với cô gái xinh đẹp ngày nào.

Cuối cùng cũng tới ngày cô vất vả sinh được một bé gái, trên giường bênh viện, cô ôm đứa con gái vừa chào đời, nhìn con gái bé nhỏ trắng hồng, thật sự rất đáng yêu, trong lòng cô trào dâng một niềm hạnh phúc khó tả.

“Cái gì? Con gái à? Không thể nào! Cả nhà chúng tôi ba đời nay đều là có cháu đích tôn, bụng con dâu tôi nhọn như vậy sao mà sinh con gái được?”, mẹ chồng vừa nghe tin cô sinh con gái, liền làm náo động cả hành lang bệnh viện với các bác sĩ và y tá phụ sản.

Người chồng buông một câu khiến cô nhói lòng rồi quay đi cũng không nhìn đứa bé.

Cô ôm con gái vào lòng cảm giác trái tim lạnh ngắt, nước mắt trào ra chảy ròng trên khuôn mặt.

Từ sau hôm đó, người chồng chơi bài nhiều hơn, chơi càng ngày càng với mức tiền lớn hơn, có hôm chỉ một đêm mà mất mấy ngàn tệ. Cô khuyên can chồng đừng đi, anh ta còn tát cô ngã lăn xuống đất, rồi bỏ đi.

Mẹ chồng mắng cô rằng ngay cả người đàn ông của mình mà cũng không giữ được, nói gì đến sinh con trai, thật là một người đàn bà không có phúc khí.

Cuối cùng đến một hôm, người chồng ra ngoài chơi bài bạc đến hai ngày mà không về. Anh ta bị thua rất nhiều tiền, tất cả những đồ đạc có giá trị trong nhà đều bị lấy mang đi.

“Cô đúng là người đàn bà khắc chồng, ngay cả con trai cũng không biết đẻ, còn hại ta mất hết cả tiền! Tôi cưới cô về đúng là rước khắc tinh về nhà rồi..”, người chồng đùng đùng vừa nói vừa đánh cô, mẹ chồng than khóc “trời đất ơi…con ơi…” đến nửa đêm cũng không dứt.

Năm đó cô 25 tuổi, cô ly hôn, nói là ly hôn nhưng kể ra phải là hai mẹ con cô bị chồng và mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà.

Trên thị trấn mọi người đồn cô là có số mệnh không tốt, không sinh được con trai và còn khắc chồng, làm hại nhà chồng càng ngày càng lâm vào cảnh khốn cùng. Cô biết rõ những điều này là từ đâu mà lan truyền ra, một người số mệnh không tốt, mang theo một cô con gái nhỏ, sau này phải sống ra sao?

Lúc cô đang ở vào bước đường cùng, bỗng nhiên một người đàn ông vẻ hiền lành chất phác nói với cô: “Cô về sống cùng với tôi đi! Tôi tuy kiếm được ít tiền nhưng sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm lụng, tôi tuyệt đối không để cho cô và đứa bé phải đói bụng đâu”, anh ta vừa lắp bắp nói vừa đưa cho cô một cốc sữa đậu nành nóng hổi.

Kết hôn lần đầu, điều khiến cô cảm động chính là một bó hoa, một câu thề non hẹn biển. Kết hôn lần này, không một chút lãng mạn, không một lời thề non hẹn biển, chỉ một cốc sữa đậu nành, một lời hứa hẹn. Người đàn ông này không có tiền, không có vẻ bề ngoài hào nhoáng, nhưng bằng câu nói chất phác “không để cho cô và đứa bé phải đói bụng” và một cốc sữa đậu nành kia đã làm cảm động lòng cô.

Cô tái hôn, người đàn ông lo việc làm ăn, còn cô quản tiền quản gia đình, mẹ chồng trông cháu gái nhỏ vui vẻ cả ngày, cả nhà hòa thuận, cửa hàng của gia đình càng ngày càng lớn. Chưa đầy hai năm sau, họ mở một cửa hàng ăn rất lớn trước mặt tiền, cô sinh cho chồng một cậu con trai.

Một ngày nọ, mẹ chồng cũ của cô gặp mẹ chồng mới bây giờ đang dẫn cháu trai và cháu gái chơi ở công viên.

“Nhà bà có phúc thật đấy, con trai lại kiếm ra tiền nữa”, mẹ chồng cũ của cô nói với vẻ ghen tị.

“Không phải là nhà tôi có phúc đâu bà ạ, mà là con dâu tôi có phúc đấy, lấy được nó về nó giúp con trai tôi quản lý việc làm ăn, con trai tôi chỉ tập trung làm, còn con dâu thì quản tiền bạc, gia đình”.

“Cái gì? Con trai bà làm việc còn để con dâu quản tiền? Bà chịu để con trai bà như vậy sao?” bà mẹ chồng cũ không dám tin.

“Tôi một mình nuôi nó khôn lớn, từ lúc nó còn nhỏ tôi đã luôn mong có người giúp đỡ mình thì tốt biết bao? Nên tôi đã nuôi dưỡng nó thành một người đàn ông, trụ cột trong gia đình, bây giờ nó giúp vợ làm việc nhà thì sao tôi phải tính toán gì chứ?”.

Mẹ chồng cũ bị những lời nói này làm ngượng ngùng nên nói sang chuyện khác, “thằng bé này ngoan quá! ai nha….nó ở nhà mình thì chỉ có gây tổn thất thôi”.

“Cháu gái của tôi rất đáng yêu và ngoan ngoãn, vì thế nên em trai nó mới học theo đấy”. Nghe đến đây bà mẹ chồng cũ thấy trong lòng có chút buồn buồn…

“Mẹ…!”

“Mẹ”

Hai giọng một nam một nữ cất lên từ sau lưng bà, bà ngoái đầu lại nhìn, hóa ra cô con dâu cũ và người chồng hiện tại đang dắt tay nhau đến đón ba bà cháu, mặt cô tươi tắn như hoa đào, lại giống như thuở cô còn là thiếu nữ xinh đẹp nhất nhì thị trấn năm xưa.

“Làm bà chủ gia đình giàu có, mọi người đều trở nên xinh đẹp thì phải…”,mẹ chồng cũ nói với vẻ chua xót.

Mẹ chồng mới nói: “Chị ạ, người đàn ông là đất, người phụ nữ là hoa, người phụ nữ kết hôn với một người đàn ông xấu thì cũng giống như bông hoa rơi vào chỗ đất cằn, hoa có đẹp mấy thì trồng cũng không thể nảy mầm được. Đừng nên nghĩ con dâu không có phúc, dù cho thần tài tốt mấy cũng không ở nhà người ác đâu!”

Lời nói còn chưa dứt, đã thấy năm người nhà họ rời đi, chỉ còn lại một mình bà đứng giữa một khoảng không vừa tức giận lại vừa xấu hổ.

Chồng là người làm việc, đem tiền về nhà;

Vợ là người quản gia, trông coi tài phú trong nhà bất loạn;

Chồng là đất, vợ là hoa;

Hoa cần chất dinh dưỡng từ đất, đất cần sự tô điểm của hoa.

Người chồng xấu tựa như đất cát mỏng, mỗi ngày nói lời ngon ngọt mà lại không hề cho chất dinh dưỡng, đóa hoa đẹp mấy cũng trở nên héo úa.

Người chồng tốt tựa như đất đen, thoạt nhìn chất phác tự nhiên, nhưng là người làm việc đến nơi đến chốn. Anh ta không nói lời “anh yêu em”, nhưng nhất định cần cù chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình.

Cho dù là hạt giống kém, nhờ chất dinh dưỡng của đất tẩm bổ cho thì vẫn sẽ nở ra bông hoa xinh đẹp!

ST