Bỏ quên một góc Sài Gòn
Cũng lòng vòng Sài Gòn mênh mông thôi, mà lâu lắm rồi, dễ từ ngày con gái con trai thôi học tiểu học, mình đã không ghé lại những nơi ấy nữa.

 

Góc nhỏ KFC là phần thưởng mỗi lần con có điểm tốt. Yên ả dưới hai hàng cây sọ khỉ góc đường Phạm Ngọc Thạch - Nguyễn Đình Chiểu, quán là nơi mẹ con mình có những ngày vui rất vui. Không kể những chiều mưa lâm thâm, bọn sóc dạn hơi người từ trên cây bò xuống nhảy nhót loanh quanh ngoài cửa kính xin ăn. Qua khung cửa he hé, con trai cười giòn tan khi chú sóc nhanh tay chộp miếng bánh mì trên tay con rồi chạy biến.

Góc nhỏ công viên Tao Đàn những chiều ruộm nắng. Sau giờ học giờ làm, mẹ con rủ nhau ra đánh cầu lông. Con trai như búp măng mùa mưa, nhổ giò cao từng ngày, "quất" trái nào ra trái đó, con gái bò loăng quăng "đỡ đòn", cho nên "séc" nào cũng thua.

Thua nhưng mà thắng. Sau giờ quần nhau với em trai, hai má gái đỏ hồng hây hây báo hiệu mùa xuân thiếu nữ đang về. Tao Đàn còn có ông già hay kể chuyện đông chuyện tây. Đi bộ một vòng công viên mệt, ông lại ngoắc đám trẻ lại nghe chuyện. Lúc bọn trẻ há hốc miệng mà nghe, lúc lăn ra cười mê mệt. Không biết ông kể chuyện gì, mẹ cứ bước đều theo vòng tròn công viên, nhẹ cánh bay.

Quên quán cà phê có mấy gánh chè trên đường Phan Đình Phùng. Lâu lắm rồi, không biết bà Năm bán chè có còn khoẻ. Chè bà ba, chè đậu đen, chè thưng. Mẹ con cứ thay nhau đổi món như thế khi vào quán cà phê. Ăn chè, nghe nhạc, mưa rơi rơi, con trai lại bò ra vườn săm soi buồng cau với mấy dây trầu quấn quýt, con gái ngồi trong phòng ấm áp nghe mẹ kể sự tích trầu cau. Chủ quán nghệ sĩ hưng phấn phóng bút họa hình hai mẹ con. Con thích thú đem hình về ép dưới bàn kính, giữ mãi kỷ niệm một mùa hoa. Quán chỉ xài nhạc Phạm Duy rất style. Các con thích Em bé quê, Việt Nam Việt Nam, Tôi yêu tiếng nước tôi... từ đó.

Các con đã cùng mẹ đi suốt một mùa Sài Gòn những năm thơ bé. Loanh quanh quận 1 quận 3. Những sân chơi thể thao, những tụ điểm văn hóa, những quán cà phê ngộ nghĩnh. Cả sân trường ướt nước sau những trận mưa rào. Trần Quốc Thảo, Lê Quý Đôn, Trần Đại Nghĩa.

Mà đôi khi trên đường đời tấp nập, mẹ con mình đã quên... Quên để lúc nào tâm thức ào về, như bận tối qua, mẹ đạp xe một vòng rộng từ quận 1 sang quận 3, mà triền miên nhớ. Để một tối về thao thức. Những ký ức, kỷ niệm về một tình yêu, một tình bạn đẹp giữa ba mẹ con, còn đó. Nhưng không bao giờ trở lại với ánh mắt lóng lánh tuổi thơ con. Không bao giờ trở lại với những vỡ oà mẹ con ngày trong vắt.

Đôi khi người ta ghét thời gian cũng phải. Thời gian khiến mọi thứ thay đổi. Mẹ chẳng bao giờ mong các con thành người lớn. Con gái tất bật học hành, mưu sinh nơi xứ người. Không có chút thời gian khẽ khàng nghe lại tiếng lá rơi xưa sân trường Trần Đại Nghĩa.

Điều mà ngày xưa con thủ thỉ với mẹ đêm đêm là con rất thích. Con trai sinh viên học hành gia sư tối mắt. Các con lớn, các con có thời gian của riêng mình. Người kiến tạo thời gian ngày xưa cho các con là mẹ, bỗng cảm giác mình lạc hậu, đứng ngoài, nhìn trái đất xoay xoay...

Dẫu vậy, vẫn còn đây một con đường cho riêng mẹ, con đường Nguyễn Du đầy lá me bay, một thời sinh viên với mối tình đầu đẹp như mơ, những vòng xe đạp quay quay, chợt đến chợt đi, bỗng nghe rất vô thường. Quên không. Không quên. Ký ức chỉ ngủ thôi. Một giấc ngủ đông dài. Để vô tình chạm vào mong manh nào đó, lại ào ạt trở về. Để nuối tiếc. Nhớ. Và yêu thương.

doanhnhansaigon.vn